Tớ

Đọc sách làm thơ để rũa mình
Cho đầu nhẹ nhõm khởi hồn minh
Giao lưu với bạn càng đơm nghĩa
Xướng họa cùng em lại kết tình
Cạnh kẻ giàu sang lòng chẳng nịnh
Bên người khó nhọc bụng nào khinh
Mưu toan đố kỵ thời buông bỏ
Tất thảy sầu bi quẳng xuống sình.

Khoa Nguyễn

Hờn thay phận hẩm dí chân tường
Nợ chửa to phình bụng ễnh ương
Chút thảnh thơi này chưa yểm trợ
Ngàn bê bối nọ đã tăng cường
Cho đầu cảm thấy nhiều căng thẳng
Để bệnh xem chừng lắm nhiễu nhương
Tặc lưỡi đành thôi dường số vậy
Rồi quen chịu đựng với môi trường.

Khoa Nguyễn

Aaaa

THƠ KHOA NGUYỄN

Bĩ cực vài phen được mấy hồi
Chăng là cuộc sống bạc như vôi
Người thân ngoảnh mặt cùng tai điếc
Bạn hữu quay lưng với mắt lồi
Chỉ thiết khi nằm con bá cổ
Hay thèm lúc ngủ vợ kề môi
Quanh đi quẩn lại thì nay đã
Tuổi cũng vừa sang bốn bảy rồi.

Khoa Nguyễn

Yêu Xa

Ba năm kết chỉ bện hai mình
Có phật trên trời đã chứng minh
Chữ thủy chung kia còn ướp dạ
Lời son sắt ấy vẫn tô hình
Xa dù vạn nẻo bồi ân thắm
Cách dẫu muôn đường khảm nghĩa xinh
Tiết hạnh ươm mầm nhân ái nở
Lòng xin giữ vẹn mãi chân tình.

Khoa Nguyễn

Tình Thơ

Bận quá càng thêm chuyện vắng dần
Không còn rộn rã những lời ân
Làm men nghĩa ấy phai từng độ
Để rượu tình kia nhạt mấy phần
Chữ ước trăm năm người lánh mặt
Câu thề một phút kẻ dời chân
Thời gian cứ vậy mà xa cách
Khứa ở tim nhau vết ngại ngần.

Khoa Nguyễn

Ssđl49

Dẫu bận hai mình vẫn nhớ nha
Càng thêm gắn bện xã yêu à
Ươm nguồn cội nghĩa luôn đằm thắm
Dưỡng nụ hoa tình mãi thiết tha
Ý đẹp trao chàng như biển biếc
Lời hay gửi thiếp tựa trăng ngà
Duyên này hứa trọn muôn đời nhé
Đã thủy chung lòng chẳng cách xa

Khoa Nguyễn

Thám Huế

Mình về đất mẹ Huế yêu ơi
Đứng cạnh dòng Hương ngắm khoảng trời
Đó vạt thông reo đồi Vọng Cảnh
Kia thuyền vượt sóng rẽ ra khơi.

Khoa Nguyễn

Vui Xuân

Lên chùa chủ yếu để tâm an
Phật có cho ai số phận nhàn
Cuộc sống bình yên nào thánh tặng
Gia đình hạnh phúc chẳng thần ban
Chờ sung lắm kẻ nằm phơi miệng
Đợi thỏ nhiều anh đứng mắc màn
Của cải do mình lao động nhé
Không làm đói khổ cứ ngồi than

Khoa Nguyễn

Thuở Thiếu Thời

Cái thuở ngày xưa lúc đói nghèo
Ăn thường chẳng đủ bụng thành eo
Tìm rau mép ruộng từng hôm hái
Mót sắn triền nương những buổi trèo
Sáng dậy xơi Khoai rồi đến lớp
Trưa về gọt Chuối để nuôi heo
Chiều tranh thủ lấy vài đon củi
Tối được lưng cơm đánh hết vèo.

Khoa Nguyễn

Hai Năm Rồi

Thuở ấy ngày nao những tối về
Hai mình thắp lửa học say mê
Tàn Trăng sáu bận tình nên ước
Mãn Hạ đôi năm nghĩa ủ thề
Thiếp tứ đường thi mềm mượt chảy
Anh dòng lục bát ngọt ngào phê
Cho dù hiện tại lòng xa cách
Trọn hứa trong tim mãi sát kề.

Khoa Nguyễn